Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 TRUY TÌM KÝ ỨC


Phan_38

Tư Đồ Dập lên tiếng: "Tôi biết các anh nghi ngờ, bằng không cũng chẳng đưa tôi về đây vào lúc nửa đêm thế này. Nhưng tôi thật sự không hiểu, tại sao các anh lại liên tưởng chuyện đó với tôi? Đúng là từng có một số phụ nữ bộc lộ tình ý với tôi, nhưng mối quan hệ không phải sâu sắc. Thậm chí tôi còn không nhớ rõ diện mạo của bọn họ. Tôi vô cùng thất vọng trước hành động của cảnh sát ngày hôm nay, bởi vì các anh đã nghi ngờ một người vô tôi. Cô gái ở cùng tôi hôm nay thế nào rồi? Các anh không đưa cô ấy về đây đấy chứ? Chắc cô ấy rất hoảng sợ. Tóm lại, hai vụ giết người của các anh không liên quan đến tôi. Tôi hoàn toàn vô tội nên chẳng sợ, mời các anh cứ điều tra thoải mái." 

Hàn Trầm liếc Cẩm Hi một cái. Cô lập tức hiểu ý lên tiếng: "Tư Đồ tiên sinh, người không phải do anh giết, vậy thì anh thử nghĩ xem, tại sao hung thủ lại giết bọn họ?" 

Tư Đồ Dập nhìn cô mỉm cười: "Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ, giết người chắc hẳn là do vài nguyên nhân như trả thù, tình cảm, tranh chấp kinh tế. Các anh nên điều tra theo góc độ này, không biết chừng sẽ tìm ra chủ nợ chung của cả hai cô gái ấy chứ." 

Cẩm Hi nở nụ cười đầy thâm ý: "Anh còn bỏ sót một điểm. Trên thế giới này còn một loại người thích hành hạ và cướp đoạt sinh mệnh của người khác. Không biết chừng hai nạn nhân bị hung thủ như vậy giết hại. Anh nghĩ như thế nào về vấn đề này?" 

Hai bàn tay đang để trên bàn của Tư Đồ Dập đan vào nhau: "Đúng vậy. Tuy mỗi con người theo đuổi những giá trị nhân sinh không giống nhau, nhưng tôi cho rằng, sinh mệnh nên được trân trọng, chứ không phải để giết chóc. Đặc biệt là phụ nữ, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao hắn lại giết họ? Đúng là vô cùng đáng tiếc." 

Trong không gian bên cạnh phòng thẩm vấn, Hứa Nam Bách và ba thành viên Tổ Khiên Đen đều theo dõi cả quá trình. Lải Nhải cảm thán: "Đúng là điên thật rồi, bọn họ còn nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với tên biến thái nữa chứ." 

Hứa Nam Bách cười: "Sư muội sẽ nhanh chóng khiến anh ta không thể ôn hòa nhã nhặn nữa." 

Mọi người đều giật mình. Như chứng thực câu nói của anh ta, Cẩm Hi nhìn vào mắt Tư Đồ Dập: "Đâu chỉ đơn giản là đáng tiếc. Hung thủ không ngừng ngược đãi thân thể nạn nhân, chứng tỏ nội tâm của hắn rất hỗn loạn. Hắn căm hận phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy tự ti trong quan hệ nam nữ. Vì vậy, hắn mới trở nên biến thái. Trước khi chết, những người phụ nữ đó chắc chắn sẽ căm hận hắn, cảm thấy hắn không bằng loài cầm thú. Anh nói có đúng không?" 

Nghe cô nói vậy, Tư Đồ Dập yên lặng một lúc. Anh ta không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười tươi: "Bình thường tôi đọc sách tương đối tạp nham, nhưng cũng từng đọc về tâm lý học. Thật ra, vấn đề cô vừa nhắc tới có hai mặt. Tình cảm của con người vốn rất phức tạp, yêu và hận nhiều lúc không phân biệt rõ, đặc biệt là đối với phụ nữ. Chúng ta đều cảm thấy mấy tên giết người vô cùng tệ hại, nhưng đối với bản thân tên giết người, hắn không hề có ý nghĩ "xấu xa". Rất có thể trong nội tâm của hắn dấy lên một nỗi khát khao nào đó, hắn làm vậy nhưng không ý thức được mình đã sai lầm. Có lẽ, đứng từ góc độ quan niệm đạo đức thông thường chúng ta nên chỉ trích hắn, nhưng trong thế giới của hắn, hắn có tội tình gì chứ?" 

Anh ta vừa dứt lời, mấy người ở gian bên cạnh đều ồ lên. 

"Mẹ khiếp!" Lải Nhải lẩm bẩm, "Suy nghĩ của tên này cũng biến thái quá đi. Thế mà hắn dám nói ra miệng, đúng là ngông cuồng." 

Châu Tiểu Triện lên tiếng: "Giáo sư Hứa không hổ danh là chuyên gia, có thể dự liệu trước phương pháp thẩm vấn của Tiểu Bạch." 

Đúng lúc này, Cẩm Hi nở nụ cười lạnh lùng và khinh miệt: "Anh sai rồi, hung thủ ý thức được sai lầm của mình, cũng ý thức được mình đang làm gì, chứ không phải vô tội như anh nói. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn. Trong cuộc sống thường ngày, hắn luôn cẩn thận che giấu dục vọng của bản thân. Lúc giết người hắn điên cuồng ngang ngược trong khi bình thường thì sợ hãi rụt rè như con chuột. Hắn không ngừng tìm kiếm con mồi giữa đám đông. Hắn có thể dựa vào diện mạo và tiền bạc để thu hút phái nữ, nhưng trong lòng hắn biết rõ, mình vĩnh viễn không giành được tình yêu chân thành của bọn họ. Bởi sau khi tiếp xúc lâu ngày, phụ nữ sẽ phát hiện hắn là kẻ tâm lý bệnh hoạn. Hắn như một kẻ tâm thần buồn vui thất thường. Hắn không sáng chói như biểu hiện bên ngoài, nội tâm hắn toàn là dục niệm nhơ nhớp bẩn thỉu. Vì vậy, lần nào đào sâu tìm hiểu, hắn cũng bị phụ nữ bỏ rơi, nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng đúng không? Trước khi bị hành hạ đến chết, những cô gái đều cầu xin tha mạng, nhưng kỳ thực anh đều nhìn ra, trong mắt bọn họ, ngoài nỗi sợ hãi còn tràn ngập sự căm hận và buồn nôn. Bọn họ nhìn anh như thể nhìn con quái vật đúng không?" 

Trong và ngoài phòng thẩm vấn im lặng như tờ. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Tư Đồ Dập. Anh ta vẫn ngồi yên, khóe miệng thậm chí vẫn cười cười. Tuy nhiên, gương mặt điển trai của anh ta cuối cùng cũng có phản ứng, hết ửng đỏ lại tái nhợt. Anh ta mấp máy môi, nhưng cuối cùng không thốt ra lời. Ai cũng nhìn ra nỗi tức giận không thể che đậy trong mắt anh ta. Hai bàn tay đặt trên bàn dùng sức cuộn chặt, đến mức nổi rõ các khớp. 

Cuối cùng, nụ cười trên gương mặt anh ta cũng biến mất. Sắc mặt anh ta rất bình lặng nhưng lại lộ vẻ hung ác. 

"Cô mới là quái vật!" Tư Đồ Dập gầm lên, "Cô bị thần kinh à? Nói vớ vẩn. Tôi không giết bọn họ, có chứng cứ thì bắt người, không có thì cuốn xéo cho tôi." 

Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Cẩm Hi không về văn phòng mà một mình đứng ngoài hành lang, ngước nhìn bầu trời. Cô cảm thấy những kẻ biến thái, đặc biệt những người mắc bệnh về tinh thần là một sinh vật kỳ lạ. Giống như Tư Đồ Dập, bề ngoài là người đàn ông hoàn hảo, nho nhã, dịu dàng, chững chạc, phong độ, nhưng bóc đi lớp vỏ bên ngoài, tính cách chân thực của anh ta như: ấu trĩ, xảo quyệt, nôn nóng, hiểm ác... Sẽ được bộc lộ rõ nét, giống như một đứa trẻ. 

Phân biệt những người mắc chứng thái nhân cách không phải việc làm quá khó khăn. Dù có IQ cao đến mức nào nhưng những đặc điểm kể trên đã khắc sâu vào tính cách họ, tạo thành nét đặc trưng mà họ không cách nào xóa bỏ hay chống cự. 

Có phải trong quá khứ, cô cũng từng có cuộc đối kháng kịch liệt với những kẻ tâm lý biến thái, nên bây giờ dù bị mất trí nhớ, cô vẫn có cảm giác như đã từng đích thân trải nghiệm? 

Lúc đi về văn phòng, Cẩm Hi thấy Hàn Trầm đang ngồi gọi điện thoại. Cô về chỗ của mình, mệt mỏi nằm bò ra bàn, nhìn anh chăm chú. 

"Được, tôi biết rồi." Hàn Trầm gác máy, đứng dậy đi tới chỗ cô. 

"Em có kết luận gì không?" Anh hỏi. 

Cẩm Hi đáp: "Anh ta đúng là kẻ tâm lý biến thái, có những đặc trưng điển hình như thoải mái tán gẫu nhưng logic hỗn loạn; thích mấy trò đùa quái gở, thậm chí có thể thảo luận về môn tâm lý tội phạm với chúng ta nhưng không hề hối cải; tính cách dễ nổi giận, không kiềm chế... Khi chúng ta nhắc đến hai nạn nhân, anh ta có biểu hiện trầm tĩnh nhưng cũng rất hưng phấn. Nếu anh ta không phải là kẻ giết người biến thái thì em chặt đầu cho anh làm ghế ngồi." 

Câu cuối cùng hoàn toàn là ngữ khí hào sảng của người cảnh sát hình sự được cô thốt ra một cách tự nhiên. Hàn Trầm cốc vào đầu cô một cái: "Em ăn nói kiểu gì thế?" 

Cẩm Hi lười nhác hất cằm: "Anh quản hơi nhiều rồi đấy." 

Hàn Trầm kéo ghế ngồi xuống cạnh Cẩm Hi rồi đặt tay lên vai cô hỏi nhỏ: "Em buồn ngủ rồi à?" 

"Em vẫn chịu đựng được." Cô nằm gối mặt xuống tay, "Chúng ta có thể khám xét nhà của Tư Đồ Dập chưa?" 

"Vẫn đang đợi cấp trên phê chuẩn lệnh khám xét." 

Cẩm Hi gật đầu, dịch người về phía anh, chớp chớp mắt: "Khám xét nhà anh ta chắc chắn có thu hoạch. Cuộc thẩm vấn ngày hôm nay có giá trị như vậy, nếu tìm được chứng cứ phạm tội có phải coi như em thắng rồi không?" 

Hàn Trầm nhìn cô: "Vậy sao? Anh vừa nhận được điện thoại của Mặt Lạnh, cậu ấy thu thập được hai chứng cứ mới. Thứ nhất, camera giám sát của cửa hàng đã ghi được, vào tháng 6 năm nay, Tư Đồ Dập từng đi mua một bộ đồng phục y tá. Thứ hai, đã tìm ra manh mối từ công ty trang trí nội thất. Ngôi biệt thự ở khu ngoại ô núi Bạch Vân của Tư Đồ Dập từng được sửa chữa lại hiệu quả cách âm, người phụ trách công ty có ấn tượng sâu sắc về anh ta." 

Cẩm Hi không khỏi bất ngờ: "Vây anh ta còn gì để nói nữa?" 

Hàn Trầm mỉm cười: "Đây chỉ là chứng cứ gián tiếp, không thể khép tội anh ta. Bây giờ chỉ có thể nói, xác suất hắn là hung thủ càng lớn hơn." 

Cẩm Hi đấm vào ngực anh: "Tốt quá!" 

"Ừ, tốt thật!" Anh nắm tay cô, cất giọng trầm ấm đầy cuốn hút: "Người là do em thẩm vấn, còn anh tìm thấy chứng cứ. Nếu bắt được hung thủ thì coi như em thắng hay anh thắng?" 

Cẩm Hi xấu hổ, định rút tay về, lại nghe anh tiếp tục dỗ dành: "Hay là... cả hai chúng ta cùng thắng?" 

Sau một hồi trò chuyện tình cảm, Hàn Trầm quay về chỗ ngồi của mình, còn Cẩm Hi hai má đỏ bừng, mắt long lanh. 

Các thành viên khác nhanh chóng quay về văn phòng, Lải Nhải báo cáo một tin quan trọng: "Bọn em đã mời những người có liên quan đến Tư Đồ Dập đến cơ quan hợp tác điều tra. Đó là đồng nghiệp ở công ty anh ta, bạn gái cũ từng được anh ta thừa nhận yêu đương, tên lần trước bị anh ta đánh và một số bạn bè quen thuộc trong hộp đêm. Ngoài ra, cuộc trắc nghiệm nói dối của giáo sư Hứa cũng gần chuẩn bị xong, chiều nay có thể bắt đầu." 

ất cả mọi người đều phấn khởi. Việc thẩm vấn những người xung quanh Tư Đồ Dập càng có thể chứng thực đặc điểm của anh ta, đồng thời có khả năng tìm thêm nhiều chứng cứ trực tiếp khác, từ đó khép tội anh ta. Cuộc trắc nghiệm nói dối cũng tương đối quan trọng, bởi trắc nghiệm của Hứa Nam Bách nổi tiếng trong cả nước, độ chuẩn xác rất cao. Ai nấy đều hồi hộp chờ xem kết quả. 

Hàn Trầm gật đầu: "Đi gặp bọn họ trước!" 

Người đầu tiên được thẩm vấn là mấy đồng nghiệp của Tư Đồ Dập. 

"Tư Đồ tiên sinh là người chịu khó và hòa nhã nhất mà tôi từng gặp. Mọi nhân viên đều yêu quý và kính trọng anh ấy." 

"Ai giết người cơ? Không thể nào, Tổng Giám sát Tư Đồ rất tốt, sao có thể liên quan đến vụ án cơ chứ?" 

"Tuy tôi không rõ cảnh sát các anh làm việc kiểu gì, nhưng tôi có thể lấy danh dự ra bảo đảm, Tư Đồ Dập không có bất cứ vấn đề gì." 

Tất cả mọi người đều hết lời khen ngợi Tư Đồ Dập. Trong công việc lẫn cuộc sống, anh ta chẳng có bất cứ tỳ vết nào. 

Người phụ trách hỏi chuyện bọn họ là Lải Nhải. Rời khỏi phòng thẩm vấn, anh ta có chút ủ rũ. Cẩm Hi đi tới vỗ vai anh ta: "Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Những điều mà phần lớn người trong công ty đều cho là chính xác thì nhất định là đúng hay sao? Ở công ty, để duy trì tấm mặt nạ hoàn hảo của mình, Tư Đồ Dập chắc chắn không quá thân thiết với bọn họ." Cô mỉm cười, "Tuy nhiên, điều này càng chứng tỏ mức độ biến thái của anh ta..." 

Đối tượng thẩm vấn thứ hai là mấy người bạn của Tư Đồ Dập. Bọn họ đều là khách VIP của hộp đêm, cũng là những người giàu có trong thành phố. Lời khai của họ cũng chẳng cung cấp thêm thông tin giá trị nào. 

"Thật ra, tôi chỉ cùng Tư Đồ Dập uống rượu vài lần, cũng không phải quan hệ thân thiết. Nhưng con người anh ta không tồi." 

"Rộng rãi, thú vị, có đẳng cấp, được phụ nữ yêu thích. Nếu cứ phải đào bới cho ra khuyết điểm, thì là nhiều khi anh ta nghiêm chỉnh quá đáng. Áo sơ mi dính bẩn một chút cũng đi ngay về nhà thay áo mới. Một cô gái dù xinh đẹp đến mấy mà xảy ra sai sót trong việc phối đồ hoặc trang điểm, anh ta cũng sẽ bỏ qua luôn." 

"Người có quan hệ thân thiết nhất với Tư Đồ Dập ư? Tôi không rõ, hình như anh ta chẳng gần gũi với ai hết." 

Hai người cuối cùng bị mời đến hỏi chuyện là đối tượng là Tổ Khiên Đen quan tâm hơn cả. 

Đầu tiên là người đàn ông bốn tháng trước đánh nhau với Tư Đồ Dập, gây ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát. Cũng bởi vì cảnh sát lưu lại hồ sơ nên Tư Đồ Dập mới được đưa vào danh sách đối tượng tình nghi. Người đàn ông này tên Thiệu Luân. 

Thứ hai, là bạn gái cũ, vào năm ngoái từng hẹn hò hơn nửa năm với Tư Đồ Dập, tên Châu Ni Á. Cô ta có gia thế không tầm thường, là con gái của Chủ tịch hội đồng quản trị một tập đoàn có tên trên sàn chứng khoán. 

Hàn Trầm và Mặt Lạnh phụ trách thẩm vấn Thiệu Luân. Cách lớp kính màu, Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện và Lải Nhải dõi theo bọn họ. Thiệu Luân là nhân viên của một Viện nghiên cứu nào đó, có diện mạo bình thường, mặc bộ đồ giản dị, cầm cặp táp cũ kỹ. Thật khó có thể tưởng tượng anh ta lại dính đến loại người như Tư Đồ Dập. Nhưng Tổ Khiên Đen nhanh chóng tìm được đáp án. 

"Theo ghi chép của đồ cảnh sát, hai người xung đột là do vấn đề tình cảm nhưng không rõ nguyên nhân." Hàn Trầm hỏi, "Chúng tôi muốn biết lý do tại sao." 

Thiệu Luân im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tôi nói ra sự thật liệu cảnh sát có tin không? Kiểu gì hắn cũng vẫn được thả ra..." Ngừng vài giây, anh ta hạ giọng: "Vẫn là "người tốt" có tiền, có quyền thế." 

Ba người ở bên ngoài sáng mắt. Có manh mối rồi! 

"Chúng tôi đã có một số phán đoán về Tư Đồ Dập." Hàn Trầm nói, "Bằng không cũng chẳng mời anh đến đây hợp tác điều tra. Dù anh có tiết lộ hay không, chúng tôi cũng nhất định tìm ra chân tướng sự việc." 

Thiệu Luân im lặng một lúc, hai tay đặt trên bàn nắm chặt: "Tôi cho rằng, Tư Đồ Dập là kẻ giết người. Bạn gái mất tích của tôi đã bị hắn sát hại." 

Tiếp theo, Thiệu Luân kể lại câu chuyện của mình. Anh ta và người bạn gái tên Nguyễn Thiếu Song học cùng một trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ta vào Viện nghiên cứu, còn bạn gái làm việc ở một doanh nghiệp tư nhân. Anh ta cũng không rõ Nguyễn Thiếu Song quen Tưởng Tử Dịch như thế nào, chỉ biết trong một tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi thái độ với anh ta, trở nên hời hợt, thiếu kiên nhẫn, còn viện hết cớ này đến cớ khác tránh mặt anh ta. Cho tới một ngày cuối tuần, Thiệu Luân ngồi xe buýt đến đón bạn gái, tận mắt chứng kiến cô lên ô tô của Tư Đồ Dập. 

"Đó là chiếc Cayenne màu đen." Anh ta nói, "Tôi chưa từng thấy cô ta ăn mặc đẹp và cười rạng rỡ như vậy bao giờ." 

Đây vốn là một câu chuyện về một cô gái bình thường ôm ấp giấc mộng giàu sang, bị công tử nhà giàu mê hoặc nên cuối cùng bỏ rơi người bạn trai nghèo khó của mình. Hai tháng sau khi chia tay, vào một buổi tối, Thiệu Luân nhận được điện thoại của Nguyễn Thiếu Song. 

"A Luân..." Cô nói nhỏ, ngữ điệu run run, tựa hồ vô cùng đè nén và hoảng sợ: "Chúng ta có thể gặp nhau không? Em cảm thấy Tư Đồ Dập hình như có vấn đề..." 

Lúc bấy giờ, anh ta vẫn còn trong trạng thái thất tình, uống rượu say khướt. Nghe giọng cô, bao nỗi uất ức và nỗi đau dội vào lòng trong giây lát, anh chỉ nhớ mình mắng cô một trận nên thân rồi dập máy. 

Sau khi tỉnh rượu, anh ta rất hối hận, nhưng ki thể vứt bỏ thể diện đi tìm Nguyễn Thiếu Song. Kể từ thời đại học, anh ta đã yêu cô còn hơn cả sinh mệnh mình. Cô và người bạn trai giàu có xảy ra vấn đề, sao anh ta có thể nghe cô tâm sự? 

Nhưng Thiệu Luân đã coi nhẽ một điều, Nguyễn Thiếu Song cũng là sinh viên ngành kỹ thuật xuất sắc như anh ta. Dù ham hư vinh, nhưng khả năng tư duy và khả năng quan sát của cô vẫn nhạy bén hơn những người phụ nữ khác. Nếu không phải phát hiện ra bí mật của Tư Đồ Dập, làm sao cô có thể khiếp sợ đến mức đó, sao có thể gọi điện thoại cho người bạn trai đã chia tay lúc nửa đêm? 

Sau đó, cô không còn liên lạc với anh ta nữa. Một thời gian sau, anh ta nhận được điện thoại của bố mẹ Nguyễn Thiếu Song, nói cô đã mất tích hơn một tháng. 

"Cô ấy đã xin nghỉ việc, nghe nói tự ra ngoài làm ăn riêng." Thiệu Luân kể tiếp, "Cảnh sát điều tra ra, trước khi mất tích, cô ấy mua vé tàu hỏa đi Hàng Châu. Cảnh sát tìm thấy quần áo và ví tiền của cô ấy trong thùng rác, nhưng người chẳng thấy đâu. Sống không gặp người, chết không thấy xác. Hung thủ cũng chẳng điều tra ra." 

Anh ta ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm và Mặt Lạnh, viền mắt đỏ hoe: "Cảnh sát Hàng Châu cho rằng, cô ấy bị tội phạm địa phương bắt cóc hoặc giết hại. Nhưng trực giác mách bảo tôi, vụ này chắc chắn liên quan đến Tư Đồ Dập. Cô ấy phát hiện ra điều gì đó nên bị hắn giết người diệt khẩu." 

Thiệu Luân đến công ty của Tư Đồ Dập tìm người. Tư Đồ Dập đã có bạn gái mới. Anh ta nhã nhặn nói với Thiệu Luân, anh ta đã chia tay Nguyễn Thiếu Song từ lâu. 

"Cô ấy mất tích sao?" Anh ta tỏ ra hết sức kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tuy đã chia tay, nhưng nếu cần giúp đỡ thì anh cứ đề xuất. Nếu có thể giúp được, tôi sẽ cố gắng hết sức." 

Thiệu Luân không tin lời đối phương. Thù cũ hận mời khiến anh ta càng nghi ngờ người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt. Thế là anh ta đã ra tay đánh Tư Đồ Dập. Kết quả. Anh ta bị bảo vệ của công ty tồng cổ ra ngoài, bị nhân viên của Tư Đồ Dập nhìn bằng ánh mắt khinh thường và chế nhạo. 

"Người này bị thần kinh à? Tự dưng đến công ty chúng ta tìm bạn gái." 

"Đúng thế, còn nói Tổng Giám Sát Tư Đồ giấu bạn gái của anh ta nữa. Tổng Giám Sát là người tốt, chắc anh ta định lừa đảo đấy." 

"Đúng là đồ không biết xấu hổ! Không giữ nổi bạn gái còn đi trách người khác. Nhìn bộ dạng của anh ta kìa, quê thật đấy!" 

Thế giới này là vậy. Nếu bạn có tiền, có quyền thế, hoặc bạn có ngoại hình được mọi người yêu thích, ưu điểm của bạn sẽ được phóng đại thêm mấy phần, lời bạn nói dễ dàng được chấp nhận. Ngược lại, nếu bạn chỉ là nhân vật thấp cổ bé họng tầm thường, dù những lời bạn nói là sự thật, cũng chẳng có ai chịu lắng nghe. 

Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, các thành viên Tổ Khiên Đen đều trầm ngâm. Nêu Tư Đồ Dập là hùng thủ giết người, thì bây giờ họ đã hiểu, tại sao ba tháng trước, anh ta lại thay đổi cách thức gây án. Bởi vì tội ác của anh ta đã bị phát giác, đứng trước nguy cơ bị vạch trần. Lúc đó, hai người bị đưa đến đồn cảnh sát, Thiệu Luân đã nói với cảnh sát trực ban những nghi ngờ của mình. Chắc chắn người cảnh sát sẽ hỏi Tư Đồ Dập về sự mất tích của Nguyễn Thiếu Song, đồng thời nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi không biết chừng. 

Vì vậy, nội tâm của Tư Đồ Dập không còn bình tĩnh. Các anh nghi ngờ tôi, tôi sẽ ném xác ở nơi các anh có thể nhìn thấy. Đây chính là logic của tôi. 

Tiễn Thiệu Luân rời khỏi Cục Công An, Lải Nhải cảm thán: "Trong cuộc đời này, khổ nhất vẫn là những người đàn ông thấp cổ bé họng như chúng ta." 

Đối tượng thẩm vấn cuối cùng của ngày hôm nay là tiểu thư nhà giàu Châu Ni Á, bạn gái cũ của Tư Đồ Dập. 

Năm nay, cô 26 tuổi, diện mạo xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Lúc cảnh sát đến mời hợp tác điều tra, cô ta tỏ ra khá kinh ngạc. Nhưng sau khi nghe Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện giải thích có liên quan đến Tư Đồ Dập, Châu Ni Á có chút hoảng hốt, ánh mắt lộ vẻ lưỡng lự. 

"Con người anh ấy rất tốt." Cô ta nói, "Chúng tôi chia tay do tính cách không hợp. Không biết anh chị muốn tìm hiểu điều gì?" 

Cẩm Hi lên tiếng: "Chân tiểu thư, không giấu gì cô, chúng tôi đang điều tra vụ giết hại nhiều cô gái trẻ. Vì vậy, chúng tôi hi vọng có thể tìm hiểu một cách toàn diện về những người có liên quan. Chúng tôi sẽ giữ bí mật cuộc trò chuyện của chúng ta ngày hôm nay. Tôi muốn biết, trong khoảng thời gian hẹn họ với Tư Đồ Dập, cô có thấy anh ta biểu hiện điều gì bất thường hay không? Chuyện này liên quan đến rất nhiều sinh mạng chứ không phải nói chơi đâu." 

Châu Ni Á vô cùng kinh ngạc khi nghe nhắc đến án mạng. Nhưng cô ta lại một lần nữa im lặng. Vài giây sau, cô ta đột nhiên hỏi: "Như thế nào được coi là bất thường?" 

Cẩm Hi nhìn cô ta chăm chú: "Ví dụ, anh ta vô duyên vô cớ nổi giận, như biến thành con người khác. Ví dụ thỉnh thoảng anh ta bộc lộ khuynh hướng bạo lực. Hoặc tự nhiên, cô phát hiện trong lòng anh ta ẩn chứa một nỗi căm hận và tự ti đối với phụ nữ. Ở bên anh ta, cô cảm thấy rất đè nén, không thể tiếp tục mối quan hệ yêu đương." 

Châu Ni Á biến sắc mặt: "Sao cô biết điều đó?" 

Vụ án tới giai đoạn này, lời khai của những người liên quan, bất kể là tốt hay xấu cũng trở thành chứng cứ gián tiếp, cho thấy Tư Đồ Dập chính là kẻ biến thái giết người hàng loạt. Sự khác biệt trong tính cách của anh ta là khi ở trước mặt và sau lưng mọi người đều phù hợp chân dung tội phạm. 

Ngoài chuyện dính dáng đến ba vụ án này, anh ta còn có thể liên quan đến sự mất tích của Nguyễn Thiếu Song. Nhờ vụ Nguyễn Thiếu Song, cảnh sát sẽ tìn ra cách thức gây án của anh ta thời kỳ trước đó. Lời khai của Thiệu Luân và Châu Ni Á sẽ trở thành một trong những bằng chứng trước tòa.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng đàn ông trầm thấp vang lên. 

Bây giờ là buỗi trưa, ba người đàn ông ra ngoài làm việc, trong phòng chỉ còn lại Cẩm Hi và Hàn Trầm. Đang dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nghe câu hỏi của Hàn Trầm, cô liền xoay ghế về phía anh: "Mọi việc diễn ra quá thuận lợi, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn." 

Tất nhiên, đây cũng có thể là sự thật. Dù Tổ Khiên Đen chỉ chưa mất đến hai ngày tìm ra Tư Đồ Dập, nhưng anh ta vẫn là một kẻ thái nhân cách che giấu rất giỏi. Nếu không có chân dung cho Cẩm Hi phác họa và sự suy luận chính xác của Hàn Trầm, việc tìm kiếm hung thủ chẳng khác nào mò kim đáy bể. 

Thấy anh trầm lặng cô liền đi đến bên bàn làm việc của anh: "Anh có cảm nhận giống em không?" 

"Đây chính là điểm khác biệt giữa phương pháp điều tra truyền thống và tâm lý tội phạm." Hàn Trầm tựa vào thành ghế phía sau, "Bọn anh không quan tâm đến cảm giác mà chỉ chấp nhận chứng cớ. Hiện tại có rất nhiều chứng cứ nhằm vào Tư Đồ Dập nên anh ta là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ then chốt để khép tội anh ta. Vì thế, anh sẽ không coi anh ta là nghi phạm duy nhất. Anh sẽ không loại trừ sự tồn tại của những khả năng khác cho đến khi tìm thấy chứng cứ không thể chối cãi." 

Cẩm Hi nhìn anh, khẽ "hừ" một tiếng. Hàn Trầm cười, định nắm tay cô. Cô phản ứng nhanh, lùi ra sau một bước, đồng thời cất giọng kiên định: "Em sẽ chứng minh cho anh thấy, đối với kẻ giết người hàng loạt kiểu này, tâm lý tội phạm mới là lợi hại nhất." 

Trong lúc cô lên tiếng, Hàn Trầm liền túm tay cô. Lần này, Cẩm Hi không thể né tránh, bị anh kéo lại gần. Cô đứng còn anh ngồi, anh nắm tay, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô. 

"Đúng. Tâm lý tội phạm là lợi hại nhất, phương pháp điều tra truyền thống xin chịu thua." 

Cẩm Hi phì cười, "Hàn Trầm em phát hiện anh ngày càng không nghiêm chỉnh." 

Hai người trò chuyện một lúc, Cẩm Hi rụt tay về, "Anh còn bận việc, để em đi lấy cơm về nhé." 

Hàn Trầm gật đầu. Cô mới đi vài bước, anh đột nhiên lên tiếng: "Em thay bộ đồ khác rồi hay đi." 

Bây giờ, Cẩm Hi chợt nhớ ra mình vẫn mặc bộ váy đi hộp đêm tối qua. 

"Sao phải thay?" Cô cười híp mắt với Hàn Trầm. 

Anh gối hai tay ra sau gáy: "Anh sợ căng tin sẽ tắc nghẽn mất." 

Một câu đủ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải vừa lòng. Cẩm Hi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô muốn cười nhưng giả vờ thản nhiên như thể: "Đây là chuyện hiển nhiên còn gì?" 

"Nhưng bây giờ không có chỗ thay, em lười về ký túc." Cô không muốn vào nhà vệ sinh thay bộ váy quan trọng như thế này. 

Hàn Trầm đứng dậy: "Em thay ở đây đi." 

Cẩm Hi đỏ mặt: "Anh đừng mơ!" 

Hàn Trầm vốn định ra ngoài, canh cửa để cô ở bên trong thay đồ. Nào ngờ, cô lại nghĩ lung tung. Bắt gặp vẻ mặt thẹn thùng của cô, anh liền đi khóa trái cửa rồi quay về chỗ ngồi của mình. 

"Chắc bọn họ sẽ về bây giờ, em thay nhanh lên đi!" 

Bị anh "chiếu tướng", Cẩm Hi vừa ngượng vừa buồn cười. Trước kia trong lúc cấp bách, cô cũng từng thay quần áo trong văn phòng. Bộ váy này mặc suốt từ tối qua, bây giờ dính nhơm nhớp khó chịu, hơn nữa, đi làm lại việc cũng không tiện. Thế là cô nói: "Anh mau quay mặt đi, không được nhìn đâu đấy." 

Hàn Trầm liếc cô một cái rồi quay ghế về phía tường, Cẩm Hi lấy bộ đồ thể thao từ ngăn kéo, cũng quay lưng về phía anh rồi nhanh chóng cởi váy áo. Về phần Hàn Trầm... Thật ra, những gì nên thấy anh đều thấy cả rồi, chỉ là cô vẫn thấy hơi xấu hổ mà thôi. Cẩm Hi biết, tuy anh hay giở trò lưu manh với cô, nhưng về cơ bản anh là người nói một là một, hai là hai, giữ lễ nghĩa và đáng tin cậy. 

Hàn Trầm dõi mắt lên tường, yên lặng chờ đợi. Cẩm Hi ở đằng sau nói: "Em vẫn chưa xong, anh đừng quay người vội." 

Hàn Trầm không đáp lời. Nghĩ thế nào anh lại âm thầm xoay ghế về phía Cẩm Hi. Cô nhanh chóng thay xong quần áo, quan sát một lượt mới quay người: "Em..." 

Hàn Trầm vẫn gối hai tay sau gáy, dáng vẻ biếng nhác. Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, không biết bao lâu rồi. 

Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng anh từ từ nhếch lên. Cẩm Hi vừa tức vừa buồn cười, cầm quyển sách ném về phía anh: "Khốn kiếp!" 

Cẩm Hi đến căng tin mua cơm, Hàn Trầm tiếp tục làm việc. Một lúc sau, điện thoại bất chợt đổ chuông. Anh cầm lên xem rồi bắt máy: "Mẹ!" 

Bà Hàn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình như thường lệ. Hàn Trầm cầm di động, đứng dậy đi vào phòng họp bên trong, 

"Gần đây nhiệt độ xuống thấp, anh nhớ chú ý giữ ấm, đừng như bố anh, lúc nào cũng tưởng mình khỏe lắm. Hôm qua, ông ấy còn bị cảm lạnh kia kìa." 

Hàn Trầm cười cười, dõi mắt ra ngoài cửa sộ: "Mẹ hãy chăm sóc bố! Con trai không ở bên cạnh, mọi việc nhờ cả vào mẹ!" 

Bà Hàn cũng cười, chuyển đề tài: "Hôm qua, Tân Giai gọi điện thoại cho mẹ. tâm trạng của con bé có vẻ ủ rũ, có chuyện gì xảy ra vậy?" 

"Con không quan tâm đến chuyện của cô ấy nên không rõ ạ." Anh trả lời dứt khoát, khiến bà Hàn có chút tức giận: "Con bé phải hi sinh cỡ nào mới rời Bắc Kinh đến thành phố Lam? Thành phố Lam làm sao có thể sánh bằng Bắc Kinh? Thằng này chả hiểu gì cả?" Thấy Hàn Trầm im lặng, bà cất giọng người đàn ông hàm ý sâu xa: "Hôm nay, Tân Giai nói, sau này nó không thể thay mẹ chăm sóc anh được nữa, nghe ngữ điệu có vẻ rất tủi thân. Chuyện này là thế nào vậy?" 

"Mẹ, đây là điều tốt lành." Hàn Trầm đáp. 

"Tốt lành gì cơ?" 

"Chứng tỏ cô ấy đã thông suốt vấn đề rồi." 

"... Anh!" Bà Hàn vừa bực vừa buồn cười, vì hiểu tính con trai nên nhất thời chẳng biết khuyên nhủ thế nào. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .